Xưa thật là xưa, người dân Priston không biết câu chuyện xuất phát từ khi nào, cũng không thể biết được là chuyện có xảy ra thật không hay chỉ là huyền thoại. Người lớn kể cho trẻ nhỏ, trẻ nhỏ truyền tai nhau, chúng lớn lên rồi kể cho con cháu nghe, cứ thế câu chuyện truyền từ đời này sang đời khác. Đó là một câu chuyện cảm động về cậu bé Goblin.
Năm đó diễn ra chiến tranh liên miên giữa loài Goblin hoang dã và loài người. Cuốc chiến dần đi đến kết thúc với phần thắng nghiêng về phía loài người. Trong đợt tấn công cuối cùng, loài người nhặt được một đứa nhỏ Goblin vừa mới ra đời. Không nỡ giết hại sinh linh bé bỏng, loài người mang về nuôi dưỡng với hy vọng thuần hoá giống loài hung hãn này và đặt tên là Goblin Nhỏ Bé.
Năm tháng trôi qua, Goblin Nhỏ Bé lớn lên giữa xã hội loài người, biết nói và viết. Thế nhưng, tình thương nó nhận được thì ít mà xa lạ và kỳ thị thì nhiều. Goblin Nhỏ Bé không giống như chủng loài của mình, nó rất hiền nhưng ai cũng xa lánh nó vì nó xấu xí và thô tháp. Có duy nhất một bé gái không ngại ngần bề ngoài của Goblin Nhỏ Bé mà vẫn hay đến chơi đùa cùng nó. Cô bé thường đem cho nó đồ ăn, những món quà và tình cảm của cô bé nữa. Mặc dù bị la mắng nhưng cô bé chiều nào cũng chạy qua chỗ Goblin Nhỏ Bé chơi với nó rồi mới về nhà.
Chiều mùa đông, cô bé không đến, nó cảm thấy lo sợ. Một ngày, hai ngày rồi ba ngày trôi quá, cô bé cũng không đến. Goblin Nhỏ Bé buồn bã suy nghĩ rồi quyết định đến nhà cô bé xem sao. Khó khăn lê từng bước trong lớp tuyết dày, cuối cùng Goblin Nhỏ Bé cũng đến được nhà của cô bé. Nhìn qua cửa sổ, nó thấy cô bé đang nằm thở dốc trên giường. Nụ cười đã không còn hiện diện trên gương mặt cô bé. Nó chạy vòng qua phía cửa sổ nơi cô bé nằm:
Cộc cộc…
Nó gõ thật nhẹ nhàng chỉ để cô bé nghe thấy thôi. Nhìn thấy nó, cô bé gắng nở nụ cười rồi lại lịm đi.
- Chỉ tại cái con Goblin khốn kiếp ấy mà con bé chơi dưới tuyết rồi trở bệnh, nếu con bé có mệnh hệ gì thì nó sẽ biết tay tôi – Tiếng người mẹ vừa đi vừa nói từ phía ngoài vọng vào.
Sợ hãi, nó vội rụt đầu xuống và chạy mất.
Năm ấy, tuyết rơi dày và nhiều. Ai cũng ở trong nhà và không muốn bước nửa bước ra lớp tuyết dày quá gối ấy.
Cộc cộc cộc…
Mẹ của cô bé cố gắng lê bước mệt mỏi ra cửa nhà để xem ai đến kiếm trong thời tiết thế này. Cửa hé mở, hơi lạnh ào vào làm bà càng bực mình. “Thằng Goblin!” Bà định hét lên mắng chửi nhưng giật mình nhìn thấy lớp tuyết đỏ trên người Goblin. Máu thấm vào tuyết tạo thành chiếc áo loang lổ đỏ trắng. Trên vai Goblin còn mang một túi khá lớn. Cố gắng đưa tay ra, nó đưa cái bị cho mẹ của cô bé. Khi bà cầm lấy, Goblin Nhỏ Bé ngã quỵ xuống. Bên trong túi toàn là dược thảo… Bà hiểu ra, Goblin Nhỏ Bé đã đi tìm dược thảo trên núi cho con gái của bà.
Sáng hôm sau, người ta tìm được bục ước nguyện trong điện thờ thần mảnh giấy với dòng chữ nguệch ngoạc của Goblin Nhỏ Bé:
Mau khỏi bệnh
Từ đó về sau, người ta đúc những bức tượng hình Goblin trong bộ đồng phục trắng đỏ và chiếc túi lớn vào mỗi dịp cuối năm. Bức tượng được để khắp nơi trong thành phố để nhớ về tấm lòng của loài thú nhưng đầy ắp tình người.
Hằng năm vào tháng tuyết bắt đầu rơi, người ta viết những điều ước và những câu chuyện của mình đặt ở trước cửa và tin rằng điều ước đó sẽ thành hiện thực khi tuyết tan, xuân đến.